N A N A H O U S E | MILIMET VUÔNG
Anh đã từng nghĩ đến dáng vẻ của bản thân khi có một căn nhà chưa?
Tôi đã từng nghĩ về nhiều điều?
Tôi nghĩ về một bộ ghế sofa thật to đủ để nằm ụych không nghĩ suy sau những chiều tan tầm, đệm sofa thật êm.
Tôi nghĩ về món cá, món cà anh thích, nghĩ về nồi thịt ùng ục sôi, sôi hơn cả chiếc bụng đói meo.
Tôi nghĩ về trời tối, tôi bật đèn vàng dụi vào lòng anh như đứa trẻ.
Tôi nghĩ về những bông hoa đầy màu sắc, anh tưới cây to, tôi bắt sâu cây nhỏ.
Tôi nghĩ rèm mỏng giấu những ưu tư sau cánh cửa, chỉ còn anh và tôi dịu êm.
Anh cũng trở về nhà sau một chiều tan tầm mệt nhọc, anh bước vào nhà mang theo mùi gió lạnh, tiếng cửa khép lại, anh cười dịu dàng: “Anh về rồi đây” bỗng giá lạnh trong tôi tan đâu hết cả, chỉ còn tôi, còn anh, còn chúng ta trong thế giới chỉ có yên bình. Tôi ôm anh như ôm trọn cả thế giới vào tay
” Nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa, anh là nơi ưu tư dừng lại sau cái ôm”














